Con yêu, con ghét

Đối xử công bằng với con cái: Chuyện dễ mà khó

“Tí Lớn đâu, ra đuổi mấy con chó cho mẹ. Gớm, nhà có hai con chó thôi mà cứ nhặng xị cả lên”. Chị Tư vừa gọi con, vừa đưa nón lên quạt phành phạch. “Mẹ gọi con Bé Xíu ấy, cái gì cũng con, cái gì cũng con hết”. “Mày hỗn phỏng, so bì phỏng, ra đây, mẹ đánh cho mày biết tay”. “Á, á, sao cái gì mẹ cũng bắt con làm, con Xíu chơi cả ngày có ai mắng nó đâu”. “Đánh cho chừa cái thói so bì này, đã lười lại còn ham chơi, ghen tị với em”.

Ngôi nhà thừa tiếng khóc

Ngôi nhà ấy lúc nào cũng vang lên tiếng quát tháo và bao giờ cũng kết thúc bằng tiếng thút thít của con Tí Lớn. Nó không hiểu tại sao mẹ nó luôn mắng nó mà không mắng Bé Xíu, em nó. Vo gạo cũng Tí Lớn, đóng cổng cũng Tí Lớn, cho chó ăn cũng Tí Lớn, nhưng mỗi khi ăn cái gì, con Bé Xíu bao giờ cũng được phần ngon hơn.

Nó xịu mặt thì mẹ bảo: “Con lớn rồi, phải nhường em con chứ”. Mẹ đối xử không công bằng.

Quả tình, chị Tư không ghét bỏ gì con Tí Lớn, nhưng chị vẫn cưng Bé Xíu hơn. Tí Lớn hay khóc, hay vòi, lại xấu xí, làm chị không còn cảm hứng gì hết. Khi Bé Xíu ra đời, chị dồn hết tình thương cho nó. Mà không hiểu sao, cái con bé ngoan đến lạ lùng. Ngay từ bé, nó đã chẳng làm buồn lòng chị Tư bao giờ. Nó ít khóc, và nó xinh xắn đáng yêu hơn hẳn con Tí Lớn. Vẻ ngoan hiền của nó làm ai ai cũng yêu chứ đừng nói gì đến chị là mẹ của nó.

Tí Lớn cũng ngoan, biết vâng lời mẹ, nhưng cái tính vụng về của nó thì quả là khó chịu. Dặn nó úp chồng chén thì thể nào cũng làm vỡ đôi ba cái. Vo gạo thì rơi ra ngoài, cả chuột cũng no.

Chẳng biết từ bao giờ, Tí Lớn đâm ra ghét Bé Xíu. Nó không hiểu tại sao mẹ cứ bênh em chằm chặp. Mới tám tuổi đầu mà mặt nó lúc nào cũng méo mó, quạu quọ…

 

Share This
COMMENTS
Comments are closed